Hỉ mũi thường xuyên - và đúng cáchĐiều quan trọng là phải hỉ mũi thường xuyên khi bạn bị cảm lạnh hơn là Xem thêm . 2610/2020 5 cách tái tạo năng lượng 1Life VN Trồng nha đam không chỉ làm đẹp không gian mà chúng còn mang lại nhiều lợi ích cho con người như làm đẹp da, thực phẩm sạch ngon và bổ dưỡng. Bạn tuyệt đối không được tưới nước cho cây trồng vào giữa trưa trời nắng, như vậy sẽ làm cây bị sốc nhiệt, khúc xạ Anh Huỳnh Văn Thanh (xã Hưng Khánh Trung B, huyện Chợ Lách, tỉnh Bến Tre) cho biết từ tháng 6 đã phải chuẩn bị nguyên liệu để tạo hình. Anh Chín Nghĩa là một trong những người trồng hoa vạn thọ nhiều nhất cho vụ Tết Nhâm Dần. Năm nay vạn thọ "trúng", hoa trong vườn nhà Bước 3: Chọn các giá thể và hỗn hợp trồng hoa sao cho phù hợp. Bước 4: Sau khi lót lưới Lan vào chậu thì nên cho ít giá thể trồng Lan được chuẩn bị ở bước 3. Bước 5: Đặt Lan một cách cẩn thận vào chậu. Đây là bước cần cẩn thận, lưu ý những phần rễ già cho xuống đáy chậu, những phần rễ non đặt ở thành chậu. 2. Cần chuẩn bị gì trước khi chọn cách trồng rau thuỷ canh. Phương pháp trồng rau thủy canh được thực hiện đơn giản, tiện lợi nhưng cần đảm bảo đúng kỹ thuật. Ngoài ra, để tạo cho cây môi trường tốt nhất để sinh trưởng, nâng cao năng suất, người trồng cần có cash. Nó sẽ trông như thế nào 1 ngày, 1 tháng, 1 năm, 25 năm, 300 năm hay thậm chí 300 triệu năm sau? Có thể mọi việc diễn ra sẽ không như cách bạn tưởng tượng! Loài người bị tuyệt chủng là chuyện mà hầu như chẳng ai muốn xảy ra trừ một số kẻ có vấn đề về tâm thần hoặc những kẻ cuồng tín vì môi trường mong loài người bị diệt vong. Tuy nhiên nếu xét dưới góc độ giả thuyết, liệu bạn có tò mò nếu loài người không còn tồn tại trên trái đất Bây giờ chúng ta hãy cùng làm một chuyến du hành tưởng tượng vào tương lai giả định để trả lời phần nào thắc mắc này nhé! 24 đến 48 giờ sau khi loài người diệt vong Đèn sẽ tắt. Các nhà máy điện hạt nhân sẽ tự động chuyển sang chế độ tiết kiệm năng lượng. Cối xay gió vẫn tiếp tục làm việc cho đến khi chúng không còn đủ độ bôi trơn để làm việc. Các tấm pin năng lượng mặt trời sẽ tiếp tục làm việc cho đến khi có quá nhiều bụi phủ lên chúng. Cứ mỗi 4 gam bụi trên 1 mét vuông sẽ làm giảm khả năng chuyển đổi năng lượng mặt trời 40%, theo tiến sĩ Malay K. Mazumder-một nhà nghiên cứu làm việc trong lĩnh vực năng lượng mặt trời. 3 ngày sau khi loài người diệt vong Tàu điện ngầm sẽ bị ngập. Bởi vì các máy bơm chống ngập nước đòi hỏi cần phải có sự điều khiển của con người. Ít ai biết được rằng, trung bình mỗi ngày có ít nhất 13 triệu galon nước được bơm ra khỏi hệ thống tàu điện ngầm, và đó mới chỉ xét riêng thành phố New York. 10 ngày sau khi loài người diệt vong Vật nuôi của chúng ta sẽ có một khoảng thời gian tồi tệ. Bất kỳ con vật cưng chó, mèo… nào bị nhốt trong nhà và không thoát ra được sẽ chết vì đói và mất nước. Những con vật được được nuôi làm thực phẩm gà, heo, bò… cũng sẽ chết. Đối với những con vật có thể thoát ra ngoài, chúng sẽ phải sống cuộc sống “giết hoặc bị giết, đâm hoặc bị đâm”. Chó, mèo nhỏ sẽ làm những con vật đầu tiên bị ăn bởi các con vật khác. Những con chó lớn sẽ tạo ra bầy riêng của chúng. Khoảng 1 tháng sau Các nhà máy điện hạt nhân sử dụng nước để làm mát. Một tháng là khoảng thời gian đủ để lượng nước này bốc hơi hết, và điều này sẽ kích hoạt những vụ nổ còn lớn hơn vụ nổ ở Chernobyl. Điều này sẽ dẫn tới các chết của hàng triệu động vật do ung thư Rất tiếc Tuy nhiên về tổng thể, hành tinh của chúng ta sẽ phục hồi từ ô nhiễm khá nhanh chóng. Một năm sau Vệ tinh và bất cứ thứ gì chúng ta gửi vào không gian sẽ bắt đầu rơi. Chúng sẽ giống như những ngôi sao băng rất đẹp mà chỉ có thể nhìn thấy bởi những bầy chó hoang. 25 năm sau Đường phố sẽ được phủ kín bởi các thảm thực vật. Chó nhà và chó sói sẽ lai với nhau tạo ra một chủng loài mới. Không khí sẽ có rất nhiều bụi. Las Vegas sẽ được phủ đầy cát. Nói chung, thiên nhiên sẽ phá hủy tất cả những gì mà chúng ta đã xây dựng trên nó. 300 năm sau Tháp Eiffel sẽ sụp đổ. Cầu Golden Gate sẽ sụp đổ. Bất cứ thứ gì được làm bằng kim loại hoặc bằng thép sẽ sụp đổ, bởi vì không có con người ở đó để bảo trì và chống lại việc chúng bị ăn mòn. Và thép trong các kết cấu bê tông sẽ nở ra gấp 3 lần kích thước bình thường của chúng, gây ra sự sụp đổ của rất nhiều công trình xây dựng. Đầm lầy sẽ trở nên phổ biến, các loài chim cò sống ở môi trường đầm lầy sẽ xuất hiện khắp nơi. Không có con người, các sinh vật biển sẽ nhanh chóng mở rộng dân số của chúng. 500 năm sau khi loài người biến mất Sẽ không có dấu vết của các thành phố hiện đại. Chúng sẽ trông như thế này Đây là những gì sẽ xảy ra với Time Square của Thành phố New York 10 000 năm sau khi loài người biến mất Những gì nổi bật nhất của nền văn minh con người còn sót lại sẽ là những công trình bằng đá, ví dụ như Kim tự tháp ở Ai Cập, Vạn lý trường thành ở Trung Quốc. Các vị tổng thống bằng đá của Hoa Kỳ hầu như sẽ vẫn còn nguyên vẹn, thậm chí cho đến hàng trăm ngàn năm sau. 50 triệu năm sau Đến lúc này, dấu vết duy nhất chứng tỏ con người đã từng tồn tại là những mảnh chai nhựa và những mảnh thủy tinh vỡ. 100 triệu năm sau Các mảnh chai nhựa và thủy tinh vỡ cuối cùng cũng đã biến mất. 300 triệu năm sau khi loài người biến mất Không còn bất kỳ dấu vết nào của loài người chúng ta trên trái đất. Nếu các sinh vật ngoài hành tinh đến trái đất vào lúc này, họ thậm chí sẽ không biết rằng chúng ta đã từng tồn tại. Theo Ohay Tv Truyện Trồng mặt trời 种太阳 Hán Việt Chủng thái dương Tác giả Sơ Hòa 初禾 Edit Nananiwe Wattpad Nananiwe Thể loại Nguyên sang, đam mỹ, hiện đại, niên thượng, ngọt sủng, ấm áp, đô thị tình duyên, dưỡng thành, 1×1, HE Độ dài 39 chương Tình trạng Hoàn thành 26/09/2021 – 19/12/2021 Nhân vật Trình Châu Hoàn 28 tuổi x Hà Tân Dương 17 tuổi Ôn nhu ngoan liệt luật sư công x cuộc sống nghèo khó nhưng rất nỗ lực nhân viên giao hàng thụ Giới thiệu vắn tắt Một luật sư cuộc sống thuận buồm xuôi gió, có địa vị cao trong xã hội vô tình nói đùa bâng quơ làm cậu nhân viên giao hàng thuộc tầng lớp dưới của xã hội bị mất việc. Tổ tiên đã dạy, nồi do mình mở ra thì dù có nặng tới đâu cũng phải giữ trên đầu mình. Mà mặt trời của mình trồng nhất định phải ôm vào trong ngực, dù có nóng phỏng cũng không được phép buông tay. Là một câu chuyện xưa về một thiếu niên nghèo có ý chí có mơ ước được một luật sư theo đuổi, nhặt về rồi nuôi dưỡng. Giải thích một chút Truyện này gần giống một đồng nhân văn mười ngàn chữ tôi từng viết, nhưng thiết lập nhân vật và nội dung thì khác, tuyến tình cảm cũng khác. Bắt đầu viết từ tháng 11 năm trước, trên Tấn Giang cũng có. Có điều bởi vì một vài tên nhân vật sau này dùng trong《Những năm tháng trải qua tiếng đạn》nên tôi đã khóa tác phẩm trên Tấn Giang rồi. Có mấy chục nghìn chữ, mấy ngày nay có thể viết nhiều hơn ~\≧▽≦ Đôi lời của editor Có vẻ như tác giả khóa truyện trên Tấn Giang rồi nên mình không rõ tác giả viết vào thời gian nào, trên wikidich mình thấy cập nhật lần cuối là vào 04/12/2019. 《Những năm tháng trải qua tiếng đạn》là tên mình tạm dịch, mình tra google thì thấy có nhà dịch từ 2017, lấy tên là《Năm tháng trong tiếng đạn》, nếu thích mọi người có thể tìm đọc nhé. Bản dịch chưa có sự đồng ý của tác giả, chỉ đăng duy nhất trên Nananiwe. Xin đừng mang đi đâu, xin đừng đọc ở những trang reup. Xin cảm ơn. [MỤC LỤC] — Chương 1 — Chương 2 — Chương 3 — — Chương 4 — Chương 5 — — Chương 6 — Chương 7 — Chương 8 — — Chương 9 — Chương 10 — — Chương 11 — Chương 12 — Chương 13 — — Chương 14 — Chương 15 — — Chương 16 — Chương 17 — Chương 18 — — Chương 19 — Chương 20 — — Chương 21 — Chương 22 — Chương 23 — — Chương 24 — Chương 25 — — Chương 26 — Chương 27 — Chương 28 — — Chương 29 — Chương 30 — — Chương 31 — Chương 32 — Chương 33 — — Chương 34 — Chương 35 — — Chương 36 — Chương 37 — Chương 38 — — Chương 39 — Đôi lời của tác giả — Wattpad Inkitt ~HẾT~ REVIEW CUỐN SÁCH ĐƯỢC CHUYỂN THỂ THÀNH PHIM KINH ĐIỂN “The man who planted trees” phục sinh vùng đất chết “Khi tôi nghĩ về một người đàn ông, chẳng có gì ngoài một cơ thể, một tinh thần, đã đủ để biến một vùng sa mạc thành miền đất Canaan, tôi phát hiện ra rằng con người luôn có thể làm nên điều tuyệt diệu. Nhưng khi tôi nghĩ về quyết tâm, niềm đam mê và sự hào phóng không bao giờ cạn, tôi dành sự ngưỡng mộ với người nông dân cao tuổi, ít học này, và cũng là người đã làm việc của Chúa trời.” Phim của Frédéric Back sở hữu sự dè dặt nhưng chu đáo, phản ánh các vấn đề sinh thái mà không đối thoái gay gắt với khán giả. Là một nghệ sĩ của trường phái điện ảnh ấn tượng, với nét bút chì phác thảo từng mảnh nhỏ của cuộc sống, những rung cảm chưa-từng-nghe-nói-đến, khám phá nhận thức và thực tại, Back dựng lại một câu chuyện nổi tiếng thời hậu Thế chiến thứ nhất thông qua lời tường thuật, cú pháp, ngôn ngữ lời nói và văn học, tạo nên một cấu trúc đi theo tuyến tính, rồi lại lật ngược và thay đổi cách chúng ta cảm nhận về câu chuyện. L’homme qui plantait des arbes The man who planted trees 1987 chắc chắn là một trong những kiệt tác được nhớ đến nhiều nhất của Back. Hàng thập kỷ sau khi bộ phim ra đời, nó vẫn là bước ngoặt trong cách kể chuyện phim hoạt hình, và là một trong những bộ phim vĩ đại nhất. Bộ phim vĩ đại chỉ vỏn vẹn 30 phút này dựa truyện ngắn của nhà văn/nhà hoạt động môi trường người Pháp Jean Giono. Bộ phim của Back hay câu chuyện gốc của Giono nói về những chuyện to tát, tinh tế, phức tạp một cách nhẹ bẫng. Đó là một câu chuyện lạc quan về một người đàn ông trẻ lạc lối qua dãy Alps của Pháp, làm bạn với người chăn cừu già đơn độc Elzéard Bouffier, người ngày qua ngày không ngừng nghỉ gieo những hạt cây sồi trên một vùng khô cằn, hoang vu ở Provence. Nói đến Provence là nói đến Van Gogh, người bị mê hoặc bởi những cánh đồng hoa, những ngôi nhà bằng đá, cây oliu, cây bách, những phế tích còn sót lại… Người ta nhớ mãi người đã vẽ lại sự đẹp đẽ, nhưng lại không biết đến người kiến tạo nên sự đẹp đẽ. Có thể nhân vật Bouffier không có thật, nhưng ông chính là hình ảnh đại diện cho những gì mà bàn tay, khối óc có thể làm nên điều kỳ diệu, không cần thứ máy móc hay công cụ hiện đại nào. Ông cũng là một đại diện cho thứ triết lý “trở lại tự nhiên” của con người hiện đại hôm nay, khi đã chán chường và mệt mỏi với bê tông cốt thép. Phim được dựng theo phong cách khá xa lạ với những bộ phim hoạt hình chúng ta hay thấy ngày nay. Phong cách hoạt hình dè dặt, tỉ mỉ được đặt cân bằng với lời kể người kể chuyện Christopher Plummer. Theo quan điểm của Back, hình ảnh càng động, người ta càng ít nghe bạn nói, bởi vì luôn có xung đột giữa mắt và tai. Những nét bút chì chuyển động nhịp nhàng như làn gió đã làm nên một bộ phim hấp dẫn. Nét bút thì đơn sơ, nhưng để làm nên được 30 phút đó, Back đã “vẽ” trong suốt 5 năm ròng. Phần lớn câu chuyện diễn ra trên những triền đồi trọc với một người đàn ông đội mũ vành chỉ như chấm nhỏ, không có sự giúp đỡ của màu sắc, chỉ có những mảng nâu, xám, cực kỳ giản đơn, khắc họa nên một môi trường bị vùi dập và những con người mất hết hy vọng. Hình ảnh chuyển động ngày càng dồn dập, nét bút ngày càng tăm tối, lòng người ngày càng quặn đau và hoang tàn như chính vùng đất đó. Dần dần, trưởng thành theo những mầm cây lớn lên, màu sắc trở nên đa dạng, phong phú, thổi một làn gió mới khiến người ta phải hít hà trong hạnh phúc. Tất cả có được nhờ một người lặng lẽ gieo trồng hạt giống, trên vùng đất không thuộc sở hữu của ông ấy, mà ông cũng chẳng biết nó thuộc về ai. Nhà làm vườn, kiến trúc sư Russell Page nói Trồng cây không chỉ mang lại sự sống cho con người, mà cả giấc mơ về một thế giới tốt đẹp hơn. Cây trong câu chuyện The man who planted trees có mối liên hệ với hy vọng và tuyệt vọng. Sự hủy diệt môi trường và bất ổn xã hội được gắn bó chặt chẽ trong câu chuyện và cả thế giới thực. Wangari Maathai, người từng giành giải Nobel Hòa bình với phong trào Vành đai xanh ở châu Phi, đã viết trong dịp kỷ niệm 20 năm cuốn sách ra đời Giống như The man who planted trees, tôi nhìn thấy cộng đồng nhân văn được phục hồi cùng hàng cây. Đây không phải hiện tượng huyền bí. Nó là thực tế về sự tồn tại của con người. Con người không thể phát triển ở một nơi mà môi trường tự nhiên bị suy thoái. Văn hóa, giá trị nhân văn không thể tồn tại mà không có tự nhiên. Chúng ta thấy Cây trong cuộc sống của những người dân bị tước đoạt quyền tiếp cận tài nguyên thiên nhiên. Buộc phải tồn tại trong một môi trường đen đúa như than, họ sống khó khăn và cay đắng. Người kể chuyện đã nhận xét về sự hủy hoại khi con người không còn hy vọng “Những gia đình, tụ tập bên nhau trong một môi trường quá khắc nghiệt dù đông hay hè, không tìm thấy lối thoát cho những xung đột nhân cách không ngừng… Gió cứ thổi không ngừng, xoắn xít các dây thần kinh. Dịch tự tử, dịch điên rồ, và cả dịch giết nhau…” Nhưng điều đó thay đổi sau nỗ lực của Elzéard Bouffier “Mọi thứ đã thay đổi. Ngay cả không khí. Thay vì những cơn gió khô khốc khắc nghiệt đã từng ở thế tấn công, giờ là làn gió nhẹ nhàng tràn ngập hương hoa. Tiếng nước reo trong vắt men theo những ngọn đồi… Tôi thấy đài phun nước được xây dựng, chảy tự do. Điều tôi cảm động nhất, có ai đó đã trồng cây bồ đề chừng 4 tuổi vươn cao mạnh mẽ, như biểu tượng không thể tranh cãi về sự phục sinh.” Trồng cây là một hành động tích cực của con người. Sự kiên trì khiêm tốn trong người chăn cừu đó đã đem lại sự sống cho “một vùng đất khô cằn và mệt mỏi vì không có nước”. Cảnh quan mới là sự phát triển không chỉ với con người, mà cả thiên nhiên tăng đa dạng sinh học, tăng cường khả năng phục hồi, và môi trường sống mới. Chúng ta thấy trong “lò cây” của sự nhỏ nhen, tham vọng, tranh cãi là nguồn gốc của sự bất hạnh. Ngược lại, Elzéard Bouffier đã tìm thấy “một cách tuyệt vời để hạnh phúc!” Elzéard Bouffier sống rất đơn giản. Trong thế giới tĩnh lặng và cô đơn, ông đã phát triển một kết nối với đất mà không cần phải sở hữu nó. Ông sẵn sàng thay đổi lối sống từ người chăn cừu thành nghề nuôi ong để phù hợp với nhu cầu của đất. Ông không tìm cách áp đặt ý chí của mình lên đất. Ông hiểu rằng phần lớn các cây sẽ tự tìm cách sinh sôi nảy nở ngay cả trong môi trường khắc nghiệt nhất. Sự chấp nhận và không áp đặt đó là phẩm chất quan trọng trong mối quan hệ lành mạnh, không chỉ giữa con người với thiên nhiên, mà cả con người với con người. Elzéard không trồng cây vì phần thưởng thực dụng nào, cũng chẳng phải vì mục đích cao cả gì. Ông trồng cây đơn giản là vì tin rằng “không trồng sẽ chết”, ông tìm thấy sự hài lòng và hạnh phúc trong công việc của mình. Ông chăm sóc bản thân đủ để sống đến gần 90 tuổi mà vẫn có sức gieo trồng hạt giống. Theo người kể chuyện, “ông là một trong những vận động viên của Chúa.” Elzéard vượt qua ranh giới của tính ích kỷ và sự vi tha. Ông tìm thấy niềm vui vô hạn từ công việc sáng tạo của mình. Bởi vì anh ấy làm nó ra khỏi một nơi giữa sự ích kỷ và vị tha, anh ta không cần xác nhận từ người khác và anh ta không ghi ra. Anh ta tìm thấy sự hài lòng của chính hãng và niềm vui vô tận trong công việc của mình. “Khi tôi nghĩ về một người đàn ông, chẳng có gì ngoài một cơ thể, một tinh thần, đã đủ để biến một vùng sa mạc thành miền đất Canaan, tôi phát hiện ra rằng con người luôn có thể làm nên điều tuyệt diệu. Nhưng khi tôi nghĩ về quyết tâm, niềm đam mê và sự hào phóng không bao giờ cạn, tôi dành sự ngưỡng mộ với người nông dân cao tuổi, ít học này, và cũng là người đã làm việc của Chúa trời.” * Canaan Trong Kinh thánh, xứ Canaan là hình bóng về nơi yên nghỉ trên trời, là cơ nghiệp của Tín đồ Chúa. Với người Do Thái, Canaan được xem là miền đất hứa, miền đất của sữa và mật, vì thế, để chiếm được nó, người Do Thái phải đổ không ít xương máu mới có được. Tục ngữ có câu Người đang làm, trời đang nhìn, người bất thiện, sẽ bị trời trừng phạt. Mọi lời nói và hành động của chúng ta, luôn có thế lực vô hình đang âm thầm theo dõi từng li từng tí, nhất cử nhất động một người đều sẽ trở thành cuốn sổ ghi chép lại những việc làm thiện, ác của bản thân. Dưới đây là 2 câu chuyện để cho chúng ta đáng suy ngẫm. Cuộc đời rất công bằng, có cho đi ắt sẽ được đền đáp Chuyện kể rằng ngày xưa có một người con trai tên là Ngô Tử Điềm. Cuộc đời anh sẽ sống trong một gia đình trọn vẹn như bao người nếu như mẹ anh ta không đột ngột qua đời. Sau đó, lại một chuỗi sự xui xẻo đến với anh khi cha anh quyết định đi thêm một bước nữa, mang về cho Ngô Tử Điềm một người mẹ kế. Sống với mẹ kế không phải là điều dễ dàng gì. Ít lâu sau, bà ta lại còn sinh thêm một đứa con trai cho cha cậu. Thế là mọi thứ trong nhà bà ta luôn phân biệt đối xử với cậu và đứa em trai cùng cha khác mẹ kia. Dù là đồ ăn, thức uống hay đồ chơi, cho đến chỗ ngủ người mẹ kế đều dành phần tốt đẹp hơn cho con trai mình. Sự thiên vị của bà mỗi ngày lại càng gieo thêm vào tâm Ngô Tử Điềm những uất ức, đau buồn. Sau này lớn lên, Ngô Tử Điềm kết hôn, người mẹ kế lại tiếp tục ghét bỏ cả người vợ của anh. Nhiều lần Ngô Tử Điềm muốn đi tìm bà ta để nói lý lẽ, nhưng người vợ đều can ngăn lại. Một ngày cha của anh mất đi, ông để lại rất nhiều gia tài ruộng vườn cho ba mẹ con. Thế nhưng với bản tính tham lam đố kỵ, người mẹ kế lại tranh giành những mảnh ruộng màu mỡ, đưa cho vợ chồng Ngô Tử Điềm vài mảnh ruộng nhỏ, đất đai chẳng mấy tốt tươi. Lần này anh thật sự không thể nhịn được nữa, nhất định đi nói cho rõ ràng với bà ta. Vậy mà người vợ lại tiếp tục ngăn cản. Lần này cô vợ từ tốn bảo, cái gì là của mình thì sẽ là của mình, không cần phải tranh chấp. Còn đã không phải của mình, có tranh đấu cũng chẳng được lợi gì. Nghe vợ nói Ngô Tử Điềm cùng ậm ừ nghe theo. Quả thật lời người vợ nói chẳng sai. Người con trai của mẹ kế vì được nuông chiều từ nhỏ, sống trong nhung lục đủ đầy, lớn lên càng trở nên kiêu ngạo, ỷ lại vào tài sản mà ăn chơi đua đòi. Không những thế, anh ta còn có thói rượu chè cờ bạc. Kết cục, chẳng bao lâu, số ruộng vườn nhà cửa đều phải đem bán lấy tiền trả nợ cho anh ta. Hai mẹ con lại trở về trắng tay. Ngô Tử Điềm không phải người không biết điều, nhưng kỳ thật trong hoàn cảnh như vậy ai cũng sẽ thấy hả dạ vô cùng. Nhưng người vợ của Ngô Tử Điềm lại một lần nữa lên tiếng. Cô nói sống ở đời cần có tấm lòng bao dung, thấy khó khăn nên giúp đỡ, đằng này lại từng là người chung một nhà. Người ta xấu ác là chuyện của họ, nhưng đừng để sự xấu xa của họ làm ảnh hưởng đến tấm lòng lương thiện của ta. Nghe vợ nói cũng có lý. Thế là hai vợ chồng Ngô Tử Điềm đi đón mẹ con người mẹ kế về, chẳng những cho chỗ ăn chỗ ngủ, còn khuyên người em trai kia buông bỏ bài bạc, chỉ cho anh ta một công việc làm. Người mẹ kế và cậu em trai xúc động không thôi, quyết tâm tu tâm dưỡng tính. Từ đó bọn họ sống hòa thuận hạnh phúc cùng nhau. Ít lâu sau người vợ của Ngô Tử Điềm hạ sinh được 3 người con, sau này lớn lên, cả 3 người con đều đỗ tiến sĩ, công thành danh toại, lại hiếu thuận với cha mẹ. Ai nấy đều hết mực ngưỡng mộ phúc báo của nhà Ngô Tử Điềm. Người ta nói con sinh ra sẽ hưởng phúc báo từ cha mẹ rất nhiều. Vì thế một người cha người mẹ hiểu chuyện và sống có đạo đức, chắc chắn con cái sinh ra cũng sẽ hòa thuận, lại thông minh học hành, sau này báo đáp cho cả mẹ cha lẫn quê nhà. Trung thực là phẩm cách quý giá Lão Vương và Lão Mã là chủ của hai quán rượu cách nhau không xa, một người rất biết ăn nói và thông minh, còn một người thì trung thực và cứng cỏi. Lão Vương giao tiếp rộng và công việc làm ăn vô cùng phát đạt, còn Lão Mã thì trầm tính nhưng khách hàng quay lại cũng không phải ít. Có một đoạn thời gian, chi phí mọi thứ đều tăng lên khiến cả hai phải đau đầu trong việc kinh doanh. Có lượng khách và sự nổi tiếng rồi, lão Vương liền sinh ra tư tưởng không đứng đắn, nấu thực phẩm cũ có sẵn và kém chất lượng cho khách, tuy nhiên lợi nhuận lại tăng gấp bội. Còn Lão Mã bên kia vẫn trung thực như trước kia, đảm bảo nguyên liệu, chất lượng, kinh doanh rất vất vả, tốn sức. Một lần nọ, có một khách hàng đến quán rượu của lão Vương và chọn được con cá lớn nhất đang còn sống. Tuy nhiên Lão Vương đã lén đổi một con cá nhỏ hơn một chút đã chết và cho vào nồi. Nào ngờ khách hàng này lại là người “sành” ăn cá, anh ta nói rằng con cá mà anh ta chọn, mắt không phải như vậy. Hơn nữa, còn bắt cân tại chỗ, nhất quyết không bỏ qua cho quán rượu và làm lớn chuyện. Cuối cùng, quán rượu đã bị cưỡng chế điều tra và chấn chỉnh, danh tiếng cũng theo đó mà tụt dốc nghiêm trọng, từ đó không còn náo nhiệt như trước nữa. Sau khi sự việc này xảy ra, sự làm ăn trung thực của quán rượu lão Mã càng nhiều người biết đến hơn, mỗi ngày khách đông đến nỗi không còn một ghế trống. Có thể thấy rằng mỗi người đều phải chịu trách nhiệm với những việc mình làm, và làm những việc đúng với lương tâm mới mang đến những điều tốt đẹp nhất. Quang Minh Sưu tầm Xuất bản Sách hay Thứ bảy, 6/2/2021 2133 GMT+7 2133 6/2/2021 "Người trồng rừng" là câu chuyện về người chăn cừu đã dành hết tâm sức để trồng thật nhiều cây trong thung lũng cằn cỗi suốt nửa đầu thế kỷ 20. Câu chuyện Người trồng rừng bắt đầu vào năm 1913 khi người kể chuyện đang trong chuyến đi bộ đường dài qua Provence vào dãy núi Alps. Anh bị cạn kiệt nước ở một thung lũng hoang vắng, không có gì ngoài cái giếng khô cạn. Trong khi mê man vì khát nước, anh được cứu bởi một người đàn ông chăn cừu. Ông đã đưa anh đến một con suối. Sách Người trồng rừng. Ảnh Netabooks. Tò mò về người đàn ông này cũng như lý do ông chọn cuộc sống cô đơn như vậy, người kể chuyện đã ở lại với ông ta một thời gian. Người chăn cừu, Elzéard Bouffier, sau khi góa bụa, đã quyết định khôi phục lại khung cảnh hoang tàn của thung lũng bị bỏ hoang này bằng cách trồng rừng. Ông bắt đầu trồng cây sồi và bạch dương. Năm 1920, bước ra khỏi Chiến tranh thế giới thứ nhất với tâm lý suy sụp, chán nản, chàng trai trẻ tìm đến thung lũng xưa. Anh ngạc nhiên khi nhìn thấy những cây non đang bén rễ trong thung lũng, những con suối mới chảy qua đó. Người kể chuyện hoàn toàn chìm đắm trong sự bình yên và vẻ đẹp của thung lũng xanh. Trong hơn bốn thập kỷ, Bouffier cần mẫn thực hiện công việc trồng cây mỗi ngày. Bằng sự tận tụy và tình yêu thiên nhiên tha thiết, ông đã tạo nên được điều kỳ diệu - hồi sinh mảnh đất cằn cỗi. Sự sống xuất hiện là nhờ sự kết hợp chặt chẽ của biết bao yếu tố đến vũ trụ, muôn người và muôn loài. Nhận thức được điều đó, ta mới có thể đem hết tâm ý đóng góp phần tốt đẹp nhất của mình để bảo vệ sự sống, bảo vệ thiên nhiên. Khi xây dựng nhân vật Elzéard Bouffier, tác giả đã muốn nói lên tâm nguyện thiết tha đó. Mong muốn con người và thiên nhiên sống với nhau thật hài hòa. Đó là mối thâm tình đã có từ muôn thuở. Phá hủy mối thâm tình đó là phá hủy tất cả. Truyện Người trồng rừng lần đầu tiên xuất hiện trên tờ tuần san Vogue của Mỹ năm 1954, với tên Người gieo trồng hy vọng và hạnh phúc. Phần minh họa tươi sáng, dễ thương của cuốn sách. Ảnh Netabooks. Truyện được dịch ra nhiều thứ tiếng, đã gây được phong trào tái tạo rừng khắp nơi. Jean Giono không nhận tiền tác quyền. Ông mong muốn câu chuyện có thể lan tỏa được tình yêu và cảm hứng cho việc trồng rừng. Người trồng rừng được chuyển thể thành phim năm 1987 và đoạt giải Cành Cọ Vàng Phim ngắn tại Liên hoan phim Cannes năm 1987, giải Oscar cho Phim hoạt hình ngắn xuất sắc năm 1988. Với 52 trang chuyện kể được minh họa màu sinh động, bắt mắt, hình thức bìa cứng trang nhã, cuốn sách là món quà nhỏ vô cùng ý nghĩa dành tặng cho bạn đọc yêu cây, yêu rừng và yêu những điều bé nhỏ tử Giono sinh ngày 30/3/1895 tại Manosque, Pháp. Cha ông là thợ sửa giày và mẹ ông làm nghề giặt ủi. Năm 16 tuổi, ông phải ngừng học, đi làm thư ký trong một ngân hàng, để có tiền nuôi sống gia đình. Năm 1924, ông xuất bản hai cuốn tiểu thuyết đầu tiên có tiếng vang lớn, nhờ sự hỗ trợ của văn hào Andre Gide. Jean Giono còn là tác giả của 30 cuốn tiểu thuyết, một số truyện ngắn, tiểu luận, thơ ca, kịch bản phim và kịch. Thanh Anh Người trồng rừng Sách hay về thiên nhiên Trồng rừng Văn học về thiên nhiên Bạn có thể quan tâm

người bị trời trồng